Lời bài hát Bao Giờ cho đến Ngày Xưa – Phát Huy T4
Thông tin bài hát
Tên bài hát: Bao Giờ cho đến Ngày Xưa
Ca sĩ: Phát Huy T4
Sáng tác: Phát Huy T4
Album: Bao Giờ cho đến Ngày Xưa (Single)
Ngày ra mắt: 06/04/2024
Thể loại: Việt Nam, V-Pop
Lời bài hát Bao Giờ cho đến Ngày Xưa – Phát Huy T4
BAO GIỜ CHO ĐẾN NGÀY XƯA
Ai cũng có cho mình một cuộc sống
Và ai cũng muốn có riêng nụ cười
Ngày xưa mà ta phải chọn đường rời đi
Mà đâu ai biết được đớn đau tận đến bây giờ
Vì năm ấy anh chẳng phải là đứa con trai trưởng thành
Và em cũng còn ở tuổi xuân xanh
Rồi ai cũng nghĩ cuộc sống phải thay khác
Sẽ hạnh phúc hơn nhiều
Nên cho mình 2 đường rời nhau
Chia lìa ngày ấy
Có ai ngỡ phải xa cả đời
Cũng bởi hai ta không níu giữ để phải xa rời
Bây giờ buồn đau phải chuốc lấy vì cũng chẳng biết trách ai
Nên trách ta ngu khờ
Để giờ cơn đau trong nỗi nhớ
Em giờ đã có một cuộc sống như xưa đã mong chờ
Khát vọng khi ấy những hạnh phúc em phải ôm mộng mơ
Anh cũng có tất cả cho mình
Cuộc sống cho đến mối tình
Nhưng sao vẫn dằn vặt, cứ não nề khi nỗi nhớ về
Rap
Giờ đâu còn yêu thương ngày xưa hai ta cùng chung đường về
Còn đâu chiều thu lá vàng rơi đôi vai của nhau thường kề
Và kỷ niệm xưa sao giờ đây hiện mãi ở trong trí ta
Sao cứ day dứt cứ lại đau bởi những quá khứ chỉ là
Thơ ấu của hai đứa trẻ chưa thành
Đau thương xưa sẽ chữa lành
Nhưng phải ở một kiếp khác
Anh và em rồi sẽ cũng chẳng còn nhớ gì nhau
A2
Vì năm ấy anh chẳng phải là đứa con trai trưởng thành
Và em cũng còn ở tuổi xuân xanh
Rồi ai cũng nghĩ cuộc sống phải thay khác
Sẽ hạnh phúc hơn nhiều
Nên cho mình 2 đường rời nhau
Chia lìa ngày ấy
Có ai ngỡ phải xa cả đời
Cũng bởi hai ta không níu giữ để phải xa rời
Bây giờ buồn đau phải chuốc lấy vì cũng chẳng biết trách ai
Nên trách ta ngu khờ
Để giờ cơn đau trong nỗi nhớ
Em giờ đã có một cuộc sống như xưa đã mong chờ
Khát vọng khi ấy những hạnh phúc em phải ôm mộng mơ
Anh cũng có tất cả cho mình
Cuộc sống cho đến mối tình
Nhưng sao vẫn dằn vặt cứ não nề khi nỗi nhớ về
Coda
Ngày ấy biết giữ nhau
Nếu yêu thương nhau thì chẳng phải vậy đâu
Giờ mới thấy trân trọng
Thì cũng đã quá muộn màng phải không ?