Hợp âm Hà Nội chiều thu và nỗi nhớ
Gió cuốn [Dm] bay trong chiều [Gm] hoang
Thu vẫn [Gm] trôi như chẳng [Am7] biết
Thả hoang [Gm] sơ lên xác lá điêu [Dm] tàn.
Em cúi [Gm] nhặt chiếc lá [F] vàng
Bỗng thương [Dm] mình tựa phận lá mong [Gm] manh
Ở bên đời lặng lẽ bóng chung [Dm] chiêng
Vời vợi [A7] xa xa rồi mùa thu [C] cũ
Hà Nội [A7] buồn theo một giấc mơ [Am7] trôi
Một bàn [A7] tay thiếu một bàn tay [C] ấm
Em đắm [Am7] chìm trong khoảng tối hoang [Dm] mê.
Em chợt [Gm] thấy cả trời đêm huyền [A7] ảo
Áo như [F] mây và tóc tựa sương [Gm] mềm
Anh nằm [Bb] giữa một vầng trăng rạng [C] rỡ
Tiếng kinh [A7] cầu khép lại mảnh hồn [F] đêm.
Em thảng [Dm] thốt, chỉ tứ bề gió [Gm] lộng
Chiếc lá [A7] nằm ngơ ngác giữa bàn [Dm] tay
Và như [A7] thế mùa thu Hà Nội [Am7] phố
Em một [F] mình… thương [A7] nhớ… cả chiều [Dm] nay.