Hợp âm Cố nhớ để mà quên
Góc [F] phố ngày ấy cũng đã quen dấu chân [Em7] anh bao nãm tháng rồi
Những nỗi [F] buồn chẳng ai đưa đón cứ ôm [C] chặt vào trong suy [Am7] nghĩ
Anh [Dm7] nhớ, bàn tay hao [G] gầy
T-ĐK:
[C] Em, đã bao mùa mình [G] buông cánh tay
Ở nơi [Am] ấy, em có nuối tiếc cho [Em] chuyện tình chúng mình?
Em [F] biết đấy, anh [G] vẫn ở đây dõi [Em] theo em từng [Am] ngày
Vì [Dm7] sao anh cứ đợi chờ một người không nên [G] nhớ?
ĐK:
Người ở nơi xa [C] ấy có ấm hơn ở [G] đây
Những nhớ thương nồng [Am] say giờ chắc cũng đã tan theo gió [Em] bay
Bỏ lại [F] đây, khóe [G] mắt ai nhẹ [Em] cay
Cố [Am] chấp giữ chặt [Dm] tay
Lạc nhau một giây, để rồi xa [G] nhau mãi
Liệu rằng người có [C] nhớ những thói quen ngày [G] xưa
Ngày nắng hay ngày [Am] mưa, có đứng chờ anh qua đưa [Em] đón
Rồi [F] sẽ, đến [G] lúc anh phải [Em] quên
Sẽ [Am] chỉ là người [Dm] quen
Người đã từng [G] bước chung đường với [C] em.