Hợp âm Đức Hóa quê mình
[Am][C]-[D][Am]-[Am][C]-[D][Em][Am]
1. Theo nhau [Em] về trên nẻo đường quê [Am] ta
Ruộng đồng đơm [F] hoa, sông nghiêng mình ôm lèn đá [Am] già
Rồi ngược [C] xuôi những con tàu ngược [Dm] xuôi
Những con đường thay [C] áo băng băng qua những đồi cao [Em] cao
2. Qua bao [Em] đời, vất vã hằn lên [Am] vai
Nên người nhờ ngô [F] khoai, ta đâu ngại núi rộng sông [Am] dài
Rồi đổi [C] thaynhững ngôi nhà đổi [Dm] thay
Những công trình tiếp [Em] nối mang ấm no về mọi [Am] nơi
ĐK: Đức Hóa quê mình [C] ơi , tình yêu quê hương [Dm] ơi
Con rào mùa nước [F] nổi, núi cao tít mây [Dm] trời
Cũng không bằng tình [G] người từ bao đời tiếp [C] nối [E]
Tiếng hát bên đồng [C] xa, tình yêu trong lòng [Dm] ta
Vọng ra từ lèn [F] đá, gian khó đã nên [C] người
Thêm yêu thương nguồn [G] cội, Đức Hóa trong ta muôn [Am] đời!
3. Đưa nhau [Em] về trên nẻo đường quê [Am] ta
Nơi tình người bao [F] la quê hương [G] mình thắm tươi mặn [Am] mà
Đẹp làm sao[C] những con người, đẹp [Dm] sao
Nước non miền sơn [Em] cước, ai xa mà chẳng [Am] thương