Hợp âm Em đã cố
Tình yêu em trao [G] anh xem như là
[Am7] Một vườn hoa thiếu [D7] mưa
Chẳng còn [G] chỗ dựa.
2. [C] Cố gắng níu giữ nhưng không được [Bm7] đâu
Tại sao em không thể xoá đi mau
[Am7] Làm mình đau, [D7] xa rời [G] nhau.
T-ĐK1:
Chiều buông [C] nắng vẫn bước một [D] mình lang thang
Tìm về [Bm7] nơi em giấu kỷ [Em7] niệm miên man
[Am7] Có nhiều lúc, em [D7] ước anh quay về [G] đây.
Màn đêm [C] xuống em vẫn một [D] mình bơ vơ
Chẳng còn [Bm7] đâu yêu thương đã [E7] phai mờ
[Am7] Em tìm anh, tìm [G] trong mộng đẹp như [D] mơ.
ĐK:
Em đã [C] cố để níu để giữ rồi chần chừ để [Bm7] mất anh đi về đâu
Từng giọt nước [Am7] mắt mưa ngâu cất [D7] giấu đi bao nhiêu tổn [G] thương thâm sâu.
Em đã [C] cố gắng để níu lấy rồi tình mình bừng [Bm7] lên sau cơn bão [E7] giông
Cứ [Am7] thế lụi tàn, cứ [D7] thế tồi tàn, miên [G] man.
3. [C] Yêu là phải mong là phải ngóng là phải trông
Nhưng đâu mấy [Bm7] ai trông mong vậy đâu
Chạy theo [Am7] những bền lâu
Mà [D7] trong lòng chẳng thấy [G] nhau.
T-ĐK2:
Chiều hoàng [C] hôn liệu anh có [D] nhớ
Những khi chạm mắt [Bm7] môi đọng lại những [E7] giấc mơ
[Am7] Sau giấc mơ còn [G] lại là bao bỡ [D] ngỡ.
ĐK:
Em đã [C] cố để níu để giữ rồi chần chừ để [Bm7] mất anh đi về đâu
Từng giọt nước [Am7] mắt mưa ngâu cất [D7] giấu đi bao nhiêu tổn [G] thương thâm sâu.
Em đã [C] cố gắng để níu lấy rồi tình mình bừng [Bm7] lên sau cơn bão [E7] giông
Cứ [Am7] thế lụi tàn, cứ [D7] thế tồi tàn, miên [G] man.
[C] Và em luôn mong từng giây phút chữa lành [Bm7] sau nhiều lần mất anh
Từng ngày nước [Am7] mắt em rơi cứ [D7] thế chơi vơi, sau nhiều [G] lần buông lơi
Em đã [C] cố gắng để níu lấy rồi tình mình bừng [Bm7] lên sau cơn bão giông
Cứ [Am7] thế lụi tàn, cứ [D7] thế tồi tàn, miên [G] man.