Hợp âm Em đừng buồn nữa!
Tình như trái [G] đắng, em nghĩ [B7] tôi vẫn còn lừa [B] dối
[Am] Chìm trong mắt [B] nhung u [G] buồn, lệ vương khoé [Am] mi dỗi [B7] hờn
Giận yêu thế thôi, nhưng em đã trách nhầm tôi…
[Em] Đừng như thế [G] nữa! Hãy nói [B7] đi chớ buồn trách [Em] chi
Nhìn em hờn [G] dỗi ôi trái [B7] tim tôi càng đau [B] nhói
[Am] Hoàng hôn đã [B] rơi bên [G] đồi, cafe đắng [Am] môi rã [B7] rời
Người yêu dấu ơi! Sao em [Am] nỡ ngoảnh [B7] mặt với [Em] tôi?
Thôi em giận [D] hờn [G] chi để dòng [B7] lệ hoen [B] mi?
[Am] Thôi em đừng trách [G] tôi để đắng cay bờ [B7] môi!
Cho [Em] tôi xin em [B] một nụ [Am] cười để [Em] cuộc đời [G] mãi xinh [B7] tươi
Cho [Am] tôi xin em lời thứ [G] tha, xin [B7] em đừng từ [B] chối…
Cuộc vui hôm [G] ấy lỡ [C] rồi! Giờ tôi vẫn [G] mãi bên [Am] người.
Xin em đừng [B] trách, đừng trách [B7] nữa người yêu [Em] ơi !
Này em yêu [G] dấu thu đã [B7] sang phố buồn lá [Em] rơi
Cười lên em [G] hỡi! Em với [B7] tôi mãi còn chung [B] lối…
[Am] Ngoài kia ánh [B] trăng tươi [G] vàng, đừng than trách [Am] duyên phũ [B7] phàng.
Người yêu dấu ơi xin em đừng lìa xa [Em] tôi!