Hợp âm Người Đầu Gió – Duy Khánh

Những chiều mưa đầu[Dm] núi,

Hồn dâng lên nhung[C] nhớ,

Kỷ[F] niệm trong gót[Dm] giày,

Còn in trên đá sỏi buồn[F] phiền.

[Bb]Tiếp nối tháng[Gm] ngày mang

niềm[C] ước muốn đi[F] xa,

Nghe[Am] tuổi thơ

trải[Bb] dài trên cồn[A7] đá.

Có lần xa rừng[Dm] núi,

về rong chơi đây[C] đó,

Phố[F] nhỏ vang tiếng[Dm] cười.

[Am] giai nhân vẫn[Dm] đẹp rạng ngời.

[Bb]Ta đưa mắt[Gm] nhìn ta lòng

[C] bỗng thấy bâng[F] khuâng,

Khi[Am] mình nay đã là anh lính[Dm] rừng.

Nên trở [Dm]về ru giấc ngủ,

Để quên[Dm] đi hai mươi tuổi đời,

Không biết vui, không biế[F] say

Cùng[C] nhân thế, cùng[Dm] người.

Tôi về nơi đồn[Dm] vắng,

tìm vùi trong sương[C] gió,

Đánh[F] giặc quên tháng[Dm] ngày,

Dù gian nan khắp nẻo đường[F] dài.

[Bb]Tôi xin trả[Gm] lại

ai đường[C] phố trắng xa[F] hoa,

Xin[Am] được vui với[A7] niềm

vui lính[Dm] rừng.

5/5 - (224 votes)
Leave a comment