Hợp âm Phận đành tan 4

Intro:
[Dm][C]-[Bb][C][F]- [Dm][C]-[Bb][C][Dm]

[Dm] Mưa đêm qua rơi bao niềm đau, em ơi xa nơi chốn phương nào
[C] Cô đơn chưa vơi là vì sao, đợi em phải đợi đến khi nào hả
[Bb] Nắng chiều đông ngã sắc tàn, tình mình [C] hợp chớp mắt lại vội tan
Em sang [F] ngang để duyên phận bẽ bàng mang nặng chữ tình này giờ lại dở dang

[Dm] Hoa rơi trước ngõ con đường nhỏ ta từng qua
[C] Xa nơi nước cỏ, em bỏ lại anh theo người lạ
Biết [Bb] trước sẽ mất nhau sâu hẹn mà chi
Vết [C] xước đã khắc sâu cô đọng hàng mi

Điều [Dm] ước được bao lâu duyên đoạn biệt li
Rồi người bước đi thật mau sao chẳng nói điều chi
Chàng khờ đã từng cầm bút họa lên con đường đầy nắng và hoa
Chẳng [C] ngờ giờ nàng lại chúc anh được hạnh phúc khi tim đã hóa đá
Sông [Bb] sâu lòng người thật khó đoán bởi vì chữ tình mà mãi đau thương
Có [F] lẽ từ lâu duyên đứt đoạn khi dạ trong người cứ nghĩ về bao hướng

[Dm] Mây kia trôi đi về đâu những cánh hoa tàn héo vàng đã phai dấu
Chia [C] tay chẳng còn được kề nhau biết sẽ xa nàng mang sầu này dài lâu
Con đường ta [Bb] đi sông quê đầy lối nhỏ cánh đồng lúa [C] xanh anh từng dắt em qua
Thề hẹn chi bây giờ lại chối bỏ ờ quá nhanh vì người đâu chắc bên ta

[Dm] Quên đi câu thề xưa mà ngày nào mình có [C] nhau bên nhau không dời
Cơn [Bb] mưa chiều nay cuốn [C] trôi đi bao [F] kỷ niệm
[Dm] Nuốt nước mắt ngậm đắng một mình giờ là giấc [C] mơ đôi ta xa rồi
Duyên [Bb] ta đành thôi giờ [C] đây lỡ [Dm] làng

Khi [Dm] ngỡ như em không còn anh đã mỏi mòn và thức nhiều đêm
Lệ đàn [C] ông sao dễ tuôn rơi vậy có phải do bản thân anh yếu kém
Anh chỉ biết [Bb] đếm từng giờ rồi vu vơ nhớ tháng [C] ngày chuyện tình mình nên thơ
Đôi lúc suy [F] nghĩ của anh ở trong đầu một cách cưỡng cầu là Liệu rằng có nên thở

[Dm] Hoa kia từng nở vì em vậy hoa kia sắp tàn có phải cũng vì em không
Nơi cỏ [C] cây cùng anh em bỏ đây biết nhiêu ky niệm tháng ngày đang bủa vây
Anh đang nuốt [Bb] trọn vùng trời của đau thương
Bỗng nhiên tâm [C] trí anh mở ra cả trăm hướng

Tận tình tâm [Dm] tư một người ở nơi thiên đường hóa ra trước giờ chỉ là luôn lầm tưởng
Em bước an yên bên người ta đối diện với anh cứ như một người lạ
Anh [C] ngỡ em như một loài hoa chẳng còn khoe sắc trong những ngày vào hạ
Nhưng giờ thì [Bb] em xuất hiện ngay nơi này anh phải nên [C] cười hay ôm mặt đắng cay
Anh phải nên [F] vui hay anh phải nên buồn được mất được mất một cách rất trắng tay

Vậy em đang [Dm] dắt anh đi một vòng để được mặn nồng yên vui nơi mới
Xô [C] đẩy một kẻ thật lòng với nỗi thất vọng vẫn còn đang chơi vơi
Giữa những lời [Bb] hứa mà mình đã từng trao đối diện đôi [C] mắt những gì đang nhìn thấy
Nụ cười vô cảm đôi môi em đang tạo chính là dấu chấm hết dành cho mối tình này

[Dm] Những tháng ngày qua anh đã lầm là cánh [C] hoa kia đã úa tàn
Nhưng [Bb] không trước [C] mắt anh là người [F] anh yêu [A7] nhất
[Dm] Nếm nước mắt ngậm đắng gượng cười dù biết [C] em sẽ mãi không về
Đường tình [Bb] ta giờ đây chia [C] đôi lối [Dm] về

[Dm] Quên đi câu thề xưa mà ngày nào mình có [C] nhau bên nhau không rời
Cơn [Bb] mưa chiều nay cuốn [C] trôi đi bao kỷ [F] niệm
[Dm] Nuốt nước mắt ngậm đắng một mình giờ là giấc [C] mơ đôi ta xa rồi
Duyên [Bb] ta đành thôi giờ [C] đây lỡ [Dm] làng

Dm] Những tháng ngày qua anh đã lầm là cánh [C] hoa kia đã úa tàn
Nhưng [Bb] không trước [C] mắt anh là người [F] anh yêu [A7] nhất
[Dm] Nếm nước mắt ngậm đắng gượng cười dù biết [C] em sẽ mãi không về
Đường tình [Bb] ta giờ đây chia [C] đôi lối [Dm] về

5/5 - (513 votes)
Leave a comment