Lời Bài Hát Biển ru
Đêm biển ru vỗ về ngậm ngùi
Mộng rớt rơi như gieo đoạn trường
Chìm khuất theo cơn sóng biển ru biển ru.
Sầu thôi đầy đau đáu chiêm bao
Đêm bơ vơ bên bờ vực ngàn
Giấc ngủ thừa loang thoáng đàn ai đàn ai.
Nghe tiếng biển than trăm bến ngàn phương
Có một ngày như có một ngày
Con đường tình mộng ngõ ngày qua ai biết ai hay.
Ta đã yêu ta đã yêu
Yêu người như cơn bão dông
Như biển ru ru cơn mộng lành tắm gội mưa.
Chiều ngả màu đảo khát cơn say
Nghe trong ta tiếng yêu vụng về
Người có hay ngồi giữa cơn mê
Buồn vắt vai khuya tìm dấu lạc nhau
Cuối cùng biển động gọi về
Như khúc kinh lan man phận đời mộng tàn rơi.
Nghe biển ru đêm trầm hạ vàng
Trăng lẻ loi bâng khuâng tự tình
Người có hay mưa tủi buồn thương, buồn thương.
Vành lệ nào mục giữa thiên thu
Ai sa chân bên bờ muộn phiền
Nhớ thương hoài lạnh giá đường vui người ơi
Biêng biếc trùng khơi đêm chẳng nằm yên
Trong vô thường thiên kiếp tựa buồn
Ơi người ơi sầu giữa cuộc vui ai biết ai hay.
Đêm biển [Dm] ru vỗ về ngậm [C] ngùi
Mộng rớt [Gm] rơi như gieo đoạn [Dm] trường
Chìm khuất [F] theo cơn sóng biển [C] ru biển [A7] ru.
Sầu thôi [Dm] đầy đau đáu chiêm bao
Đêm bơ [Gm] vơ bên bờ vực [Bb] ngàn
Giấc ngủ [Gm] thừa loang thoáng đàn [C] ai đàn [A7] ai.
Nghe tiếng biển [Dm] than trăm bến ngàn phương
Có một [Bb] ngày như có một [Dm] ngày
Con đường [A7] tình mộng ngõ ngày qua ai biết ai [Dm] hay.
Ta đã [Dm] yêu ta đã [F] yêu
Yêu [Bb] người như cơn bão [A7] dông
Như biển [Dm] ru ru cơn mộng lành tắm gội [A7] mưa.
Chiều ngả [Dm] màu đảo khát cơn [F] say
Nghe trong [Gm] ta tiếng yêu vụng về
Người có [Dm] hay ngồi giữa cơn [F] mê
Buồn vắt [Gm] vai [A7]
Mắt biển [Dm] khuya tìm dấu lạc [Gm] nhau
Cuối [Bb] cùng biển động gọi [Dm] về
Như khúc [Gm] kinh lan man phận [A7] đời mộng tàn [Dm] rơi.
Nghe biển [Dm] ru đêm trầm hạ [F] vàng
Trăng lẻ [Gm] loi bâng khuâng tự [Dm] tình
Người có [F] hay mưa tủi buồn [C] thương, buồn [A7] thương.
Vành lệ [Dm] nào mục giữa thiên thu
Ai sa [Gm] chân bên bờ muộn [Bb] phiền
Nhớ thương [Gm] hoài lạnh giá đường [C] vui người [A7] ơi
Biêng biếc trùng [Dm] khơi đêm chẳng nằm yên
Trong vô [Bb] thường thiên kiếp tựa [Dm] buồn
Ơi người [A7] ơi sầu giữa cuộc vui ai biết ai [Dm] hay.